Kỳ Nghỉ ở Đảo hoang

Mùa hè năm ấy, tôi – Khoa, 32 tuổi, trader chứng khoán ở Miami – quyết định đưa vợ và cô em vợ đi nghỉ một tuần ở St. Barthélemy, một hòn đảo nhỏ xinh thuộc quần đảo Caribbean. Vợ tôi là Thảo, 26 tuổi, chuyên viên marketing, thân hình chuẩn 90-60-92, da trắng hồng, tóc dài đen nhánh. Em vợ là Ngọc Ánh, vừa tốt nghiệp high school, 18 tuổi (đã đủ tuổi), thân hình săn chắc nhờ tập gym và bơi lội, ngực 34C, mông cong vút, lông mu rậm tự nhiên vì con bé bảo “thích để nguyên bản”.
Ba anh em đáp chuyến bay nhỏ 10 chỗ từ Fort Lauderdale. Trên máy bay còn một cặp vợ chồng Pháp lớn tuổi, hai doanh nhân Mỹ, và ba người đàn ông bản địa da ngăm đen, cơ bắp cuồn cuộn. Không khí vui vẻ cho đến khi hạ cánh xuống sân bay nhỏ xíu Gustave III.
Chúng tôi là ba người cuối cùng qua hải quan. Tám viên cảnh sát đảo, toàn da đen bóng dầu, mặc áo thun kaki bó sát, quần short ngắn cũn cỡn, súng lục đeo hông, dùi cui dài thòn. Họ cười toe toét, mắt long lanh như vừa hút cần hoặc uống rum quá liều.
Tên đội trưởng hỏi vài câu thông thường rồi đột ngột: “Phải khám người, nghi ngờ mang chất cấm.”
Tôi chưa kịp phản ứng, một họng súng đã chĩa vào ngực. Thảo và Ngọc Ánh bị đẩy áp mặt vào tường bê tông nóng bỏng. Tôi chỉ bị vỗ nhẹ túi quần, còn hai cô gái…
Bốn bàn tay đen to như cái quạt nan luồn vào áo halter top của Thảo, kéo tụt xuống tận eo. Áo ngực ren trắng bị giật phăng. Hai bầu vú trắng muốt, núm hồng hào bật ra giữa không khí oi bức. Ngọc Ánh cũng không thoát: short jeans bị kéo tụt, quần lót ren đen bị xé rách, để lộ đám lông mu đen nhánh rậm rạp. Con bé hét lên một tiếng rồi im bặt khi một bàn tay đen thọc thẳng vào giữa hai đùi.
“Khám kỹ vào!” tên đội trưởng ra lệnh, giọng khàn khàn.
Hai ngón tay thô ráp của hắn đâm sâu vào âm hộ Thảo, ngoáy ngoáy như tìm ma túy. Vợ tôi cắn môi, nước mắt lưng tròng. Bên kia, Ngọc Ánh bị ba tên vây quanh, một tên bóp vú, một tên thọc tay vào lồn, tên còn lại dí đầu điếu thuốc đang cháy đỏ vào mông con bé dọa đốt.
Rồi tên đội trưởng lôi từ ngăn kéo ra một gói bột trắng nhỏ, cười nham nhở:
“Ma túy đá. Muốn vào tù đảo 10 năm hay… để tụi anh chơi một bữa rồi thả?”
Thảo run rẩy nhìn tôi, giọng lạc đi:
“Anh… em nghĩ… mình phải chịu thôi. Vào tù còn tệ hơn…”
Tôi bị trói chặt vào chân bàn sắt trong căn phòng sau sân bay – một nhà kho cũ kỹ, nền bê tông loang lổ, vài tấm nệm bẩn thỉu. Cửa khóa trái. Tám tên đen cởi đồ lột sạch, cặc nào cũng to đen bóng, dài ít nhất 20cm, dựng đứng như cột cờ.
Thảo bị quăng xuống nệm đầu tiên. Chân vợ tôi bị banh rộng, một con cặc đen sì đâm phập một phát lút cán. Vợ tôi hét lên đau đớn, nhưng chỉ vài cú nhấp là chuyển thành rên rỉ. Một tên khác nhét cặc vào miệng cô ấy, ấn sâu đến cổ họng. Hai tên còn lại bóp vú, kéo núm vú dài ra, cười hô hố.
Ngọc Ánh thì… trời ơi, con bé không chống cự. Mắt nó long lanh, môi cong lên như cười thách thức. Nó chủ động quỳ xuống, cầm hai con cặc đen sục cùng lúc, miệng ngậm luân phiên, lưỡi liếm từ gốc đến đầu khấc. Chỉ vài phút sau, Ngọc Ánh đã bị đặt nằm ngửa, hai chân gác lên vai một tên to con nhất, con cặc như thanh sắt đâm sâu vào lồn rậm lông. Con bé rên ư ử, hông hẩy lên đón từng cú nhấp.
Cảnh tượng kéo dài bốn tiếng. Tinh trùng bắn đầy mặt, đầy ngực, đầy bụng hai cô gái. Thảo bị hiếp lỗ đít hai lần, khóc nức nở. Ngọc Ánh thì cười khúc khích, chủ động chổng mông xin thêm, thậm chí liếm lỗ đít mấy tên đen khi chúng yêu cầu.
Rồi chúng cởi trói tôi, đẩy Thảo ngồi lên cặc tôi. Vợ tôi vừa nhún vừa phải bú cặc tên đội trưởng ngay trước mặt tôi. Miệng vợ phồng lên vì con cặc quá to, nước dãi chảy dài. Khi tên đó bắn, hắn giữ đầu Thảo, bắt cô ấy hôn tôi – truyền cả ngụm tinh nóng hổi, mặn chát vào miệng tôi. Tôi suýt nôn, nhưng cặc lại cứng ngắc.
Ngọc Ánh bị ép bú cặc tôi. Con bé làm nhiệt tình, lưỡi quấn quanh đầu khấc, nuốt tinh tôi ừng ực, còn le lưỡi cười: “Ngon hơn mấy anh đen nữa anh Khoa ơi…”
Tưởng hết, nhưng không. Tên đội trưởng ra ngoài một lúc rồi dẫn vào thêm mười mấy thằng nhóc bản địa 13-16 tuổi, mặc quần đùi rách, mắt sáng rực. Chúng nó lao vào như bầy sói đói. Lồn, miệng, đít, tay – mọi lỗ trên người Thảo và Ngọc Ánh đều bị nhét đầy. Có lúc Ngọc Ánh bị năm thằng cùng lúc: một đụ lồn, một đụ đít, hai nhét vào miệng, một bắn lên mặt.
Thảo khóc đến khản giọng, bị dí thuốc lá vào đùi, vào mông, bị tát tai khi không chịu bú nhiệt tình. Ngọc Ánh thì ngược lại – càng đông càng hăng, cười khanh khách, bảo “đụ mạnh nữa đi các em, chị chịu được!”.
Đỉnh điểm là lúc chúng bắt Thảo và Ngọc Ánh chơi nhau. Thảo bị ép nằm ngửa, Ngọc Ánh ngồi lên mặt chị, cưỡi lưỡi. Lồn em vợ đầy tinh trùng trắng xóa nhỏ giọt xuống miệng vợ tôi. Mỗi lần Thảo bú chậm là lại bị một con cặc đen đâm vào lỗ đít từ phía sau.
48 tiếng sau, chúng mới thả. Ba anh em lết lên chuyến bay về lại Miami, quần áo rách bươm, người đầy vết bầm, mùi tinh trùng và mồ hôi ám vào da thịt.
Một năm trôi qua.
Vợ chồng tôi vẫn ở chung nhà, nhưng mỗi lần gần gũi, Thảo chỉ nằm im, mắt nhắm nghiền, nước mắt lăn dài. Cô ấy bị ám ảnh, không còn ham muốn.
Ngọc Ánh thì khác hẳn. Con bé vào đại học ở New York, cuối tuần về Miami là lại đi chơi với đám sinh viên da đen cơ bắp. Có hôm nó kể tỉnh bơ trước mặt chị: “Hôm qua em bị sáu thằng đen trong frat house, đụ từ 10 giờ đêm đến 5 giờ sáng, em sướng đến ngất luôn chị ơi”. Thảo nghe mà mặt tái mét, còn tôi… cặc lại cứng ngắc trong quần.
Giờ đây mỗi lần nhìn Ngọc Ánh mặc bikini ở hồ bơi nhà, tôi lại nhớ cái ngày kinh hoàng ấy – nhớ con bé 18 tuổi cười khúc khích giữa bầy cặc đen khổng lồ, nhớ vợ mình khóc nức nở dưới những cú thúc tàn bạo. Và tôi biết, sâu thẳm trong lòng, một phần trong tôi vẫn bị kích thích bởi ký ức đó.
Caribbean vẫn đẹp lung linh trên brochure du lịch. Nhưng chúng tôi sẽ không bao giờ quay lại nữa. Có những hòn đảo, một khi đã bước lên, bạn không bao giờ còn là chính mình.
— Hết —

Thấy Hay Để Lại Đánh Giá Nhé Bạn Yêu
Scroll to Top